Chủ Nhật, 30 tháng 3, 2014

SUY NIỆM TIN MỪNG CN IV MC NĂM A

MAY MẮN CỦA NGƯỜI MÙ (Ga 9,1-41)

 Xin được bắt đầu bài suy niệm bằng một câu chuyện có thật: Vào một buổi chiều, tại một bến phà, tôi đã gặp hai cha con người ăn xin. Người cha còn khá trẻ nhưng lại bị mù, ông phải nhờ đứa con gái nhỏ cầm tay dắt đi.


Trên vai, ông mang một chiếc loa cũ kỹ được độ lại, trên tay, ông ôm cây đàn guitar. Hai cha con bước đi chầm chậm. Người cha vừa đàn vừa cất tiếng ca: “… Sao không hát cho những người còn mãi mê, lá rừng che kín đường về phồn hoa; không hát cho những bà mẹ từng đêm nhớ con thơ; hay hát cho những người vừa nằm xuống chiều qua…”. Bài ca của thời chiến tranh ly loạn bi thương làm xúc động nhiều người, nhất là những người đã sống qua nhiều dâu bể của thời cuộc.

Đứa bé gái đưa chiếc mũ rách ra trước mặt để nhận lấy những đồng tiền của những người hảo tâm. Người cha mù chắc hẳn không nhìn thấy điều này, cũng có thể ông không mấy quan tâm đến số tiền bố thí. Ông vẫn hát, hát một cách say sưa:
 “…Lời hát xin gây rung động thật lâu. Đừng hát như chim trên vùng lá sầu. Xin thật lòng trong câu hát đầu môi…”. Giọng ca ấm trầm da diết của ông làm xao xuyến nhiều tâm hồn. Không gian của bến phà chiều như đang chùn xuống. Người ta vây quanh ông. Nhiều người nhìn ông tỏ vẻ thương cảm, có người lấy tay lau nước mắt… Mặc kệ họ, ông vẫn hát, hát bằng cả trái tim vỡ nát và thân phận bi đát của mình. Đời ông không còn thấy ánh sáng, không thể nhận diện được người thân, không thể chiêm ngắm được quang cảnh trời đất. Gia sản duy nhất mà ông còn lại chỉ là ngón đàn guitar với điệu bolero và giọng ca ru buồn. Ông muốn dâng tặng lại cho đời, dâng tặng một cách trân trọng với tấm lòng tha thiết mến yêu…

Cách đây hơn hai ngàn năm, cũng có một người mù ngồi ăn xin. Trong cái nhìn của đại đa số, ăn xin là “nghề” vừa tủi lại vừa nhục. Ăn xin mà bị mù thì càng tủi thân hơn, thiệt thòi hơn. Không biết người mù ăn xin năm xưa có được đứa bé gái dẫn đường, có được ngón đàn và giọng ca để thu hút mọi người hay không, nếu không có thì càng đáng thương cho anh hơn.
Chỉ biết chắc một điều là cho dù bị mù, nhưng anh may mắn hơn nhiều so với người mù nơi bến phà mà tôi đã từng gặp.

Cái may thứ nhất: nhờ bị mù mà anh được gặp Chúa Giêsu.
Vào thời Chúa Giêsu, người ta thường tin rằng khi một người nào đó mắc phải bệnh tật, đó là do hậu quả tội lỗi của người ấy gây nên. Nếu người ấy không mắc tội thì ít ra cũng do hậu quả tội lỗi của cha mẹ để lại. Người mù trong bài Tin Mừng chính là nạn nhân của não trạng này.
Chúa Giêsu không giải thích mối liên hệ giữa đau khổ và tội lỗi. Ngài chỉ chứng tỏ rằng đau khổ của con người là dịp thuận tiện để Thiên Chúa bày tỏ vinh quang và lòng thương xót, vì vinh quang của Thiên Chúa nằm trong chính sự thương xót của Ngài. Nói cách khác, mọi hoạn nạn tật nguyền  không hoàn toàn là điều xấu, nhưng là cơ hội để con người gặp được Thiên Chúa nhân từ. Anh mù tuy bị thiệt thòi, nhưng chính trong sự thiệt thòi mà anh may mắn được gặp Chúa Giêsu.

Cái may thứ hai: tuy bị mù đôi mắt, nhưng anh lại có một lý trí sáng suốt và đức tin kiên định khi đối đầu với nhóm Pha-ri-sêu.

Nhóm Pha-ri-sêu đã dựa vào lập luận như sau đây để gây khó dễ cho anh mù: Ngày Sa-bát dùng để thờ phượng Thiên Chúa. Ông Giêsu không giữ ngày Sa-bát, nên ông ấy không phải là người của Thiên Chúa; vì không phải là người của Thiên Chúa nên ông Giêsu không có quyền năng để chữa bệnh.

Cũng may, anh mù có “cái đầu” thật chuẩn và niềm tin thật vững. Anh đã dùng chính lập luận của họ để bẻ gãy họ: Nếu ông Giêsu không phải là người của Thiên Chúa thì không thể chữa bệnh. Nhưng ông ấy đã chữa lành đôi mắt cho tôi. Như vậy, đích thực ông ấy là người của Thiên Chúa - Một lý luận rất “logic” và có lẽ, đây là cách tuyên xưng đức tin đẹp nhất, thuyết phục nhất!

Nhìn ngắm người mù, chúng ta nhận thấy nơi anh có nhiều điểm đáng khen và đáng học hỏi. Tuy bị mù từ thuở mới sinh, nhưng anh vẫn bằng lòng đón nhận cuộc sống, không kêu ca oán trách, cũng không lợi dụng sự mù lòa của mình để ăn mày lòng thương hại. Anh vẫn kiên nhẫn mò mẫm bước đi giữa cuộc đời để tìm một điểm sáng, để đợi chờ một cơ may. Cuối cùng, anh đã được gặp Chúa Giêsu và được chữa lành. Có thể nói rằng, tuy Chúa Giêsu đã chữa lành cho anh, nhưng chính anh đã tích cực cộng tác với Chúa để chữa lành đôi mắt của mình, bằng cách dùng lý trí và niềm tin Chúa ban.

Cuộc sống hôm nay vẫn còn nhiều người đau khổ vì mù lòa, bệnh tật, và đủ mọi tai ương, nhưng với lý trí và đức tin, chúng ta biết rằng tất cả đều là cơ hội tốt để được gặp gỡ một Thiên Chúa nhân từ. Thật vậy, nhờ lý trí và đức tin Chúa ban, chúng ta có thể nhận ra cái tích cực trong tiêu cực, cái may mắn trong rủi ro, niềm hạnh phúc trong sự bất hạnh. Và có khổ đau, chúng ta mới nhận thấy rõ hơn quyền năng và lòng thương xót của Chúa.

Lạy Chúa, xin Chúa hãy mở mắt tâm hồn con ra; mở mắt tâm trí để con luôn biết tin vào Chúa và dám bảo vệ Chúa trước mọi đố kỵ trong cuộc sống hàng ngày và Xin Chúa giúp chúng ta biết đặt trọn hy vọng vào Ngài để vui lòng đón nhận những khổ đau thử thách trong cuộc sống hàng ngày. Amen.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét